Với Cơ, việc du lịch một mình không phải là một quyết định đổi đời như thể bạn sẽ trúng số vậy. Nhưng ít nhất ta có thể nhận ra về chính bản thân mình, có thể làm nhiều hơn, có thể mạnh mẽ hơn, có thể mở lòng nhiều hơn, có thể khoan dung nhiều hơn mình nghĩ.
“Mình Dũng Cảm Hơn Mình Nghĩ”
Đó hẳn là suy nghĩ đầu tiên, thứ gọi là “dũng cảm” không quá xa vời đến vậy, không phải kiểu “anh hùng cứu thế giới” như trong phim ảnh, phải xả thân ra giữa biển đạn thì mới được gọi là dũng cảm.
Dũng cảm là có thể đối diện với việc ở một mình ở một thành phố lạ. Dũng cảm là có thể vào một hostel ngủ chung phòng với những người mà ngôn ngữ cũng không tương đồng, chỉ có vốn tiếng Anh làm của hồi môn nho nhỏ. Dũng cảm là khi Cơ có thể nhờ ai đó giúp mình một chuyến xe, giúp mình một thông tin, dũng cảm là khi có thể mờ lời để ta biết rằng thế giới ngoài kìa vẫn còn những điều tốt đẹp.
Thế Giới Ngoài Kia Cũng Không Đáng Sợ Đến Vậy
Khi bắt đầu những nước đầu tiên, những trang báo mạng cứ giật tít kiểu như “du khách bị cướp giật ở nước X”, “du khách bị hãm hiếp ở thành phố Y”. Cơ không phủ nhận những điều ấy không xảy ra, nhưng những tít báo ta đọc mỗi ngày làm tôi hình thành một cơ chế phản xạ khi nghĩ về việc phải xê dịch một mình.
“Lỡ như chuyện đó xảy ra với mình thì sao?” – Cơ đã nghĩ và sợ hãi như vậy.
Nhưng khi đi được một lần, thêm vài lần nữa, thế giới không đáng sợ thế, việc an toàn của bản thân hết 90% đến từ sự tự giác của mình.
Trong những chuyến đi, không ít chuyến đi Cơ nhận được sự giúp đỡ của người lạ, và những sự thân thiện của mọi người khiến Cơ tin rằng ở đâu cũng thế, cũng có người này, người kia, và hãy cảnh giác đề phòng, và biết tin tưởng khi cần.
Thế giới ngoài kia cũng không mấy đáng sợ đâu bạn ơi.
Có Những Người Bạn Mới Sẽ Đến Chỉ Khi Ta Một Mình
Ngồi trên chuyến tàu từ Amsterdam đi Cologne, một bạn hớt hơ hớt hải vì không tìm được ghế trống trên tàu đã được đặt kín, thế là ngồi phịch xuống cạnh mình. Anh chàng cao lớn, tóc ngắn và vàng hoe nhưng đôi mắt màu nâu khiến Cơ nghĩ bạn ấy lai. Vừa ngồi xuống thì bạn ấy bắt chuyện khi thấy Cơ đang chúi mũi vào quyển sách Murakami của mình.
“Bạn đọc gì thế? Truyện Nhật à? Có vẻ hay nhỉ. Mình tên là Alexandre, từ Bỉ.”
“Mình tên Cơ, từ Việt Nam, bạn cũng đi một mình à?”
Và thế là câu chuyện nho nhỏ của mình và người bạn mới bắt đầu. Đây cũng chỉ là một trong số những mẩu chuyện về những tình bạn ta gặp nhau trên những chuyến đi lẻ loi. Có lẽ khi ta cô đơn, việc mở lời dễ dàng hơn.
Cô Đơn Chỉ Là Một Tính Từ
Trên chuyến đi, Cơ tập làm bạn với thiên nhiên, với quyển sách, với người xung quanh. Cô đơn trên chuyến đi ư? Chỉ còn lại là tính từ. Cô đơn giờ chỉ là cái cớ để rủ rê ai đó đi cùng mình chứ không hẳn là cảm xúc thật sự, vì Cơ có cả thế giới thú vị ngoài kia cùng bầu bạn.
Ta Nhận Ra Chỉ Có Gia Đình Mới Là Bình Yên
Đó là cảm giác khi Cơ nhớ hương vị cơm nhà, nhớ chiếc giường của mình, nhớ mẹ mình ở nhà. Bình yên đôi khi được tìm thấy ở một chốn xa lạ, nhưng nhiều hơn đôi khi, ta tìm thấy bình yên ở bên gia đình mình và những gì mình thân thuộc.
“Only hate the road when you’re missing home.” – The Passenger
Chỉ khi đi đủ nhiều, những con đường trở nên bình thường và nhà mới là điều kỳ diệu trong cuộc đời. Nếu bạn có lần nghĩ có thể đi mãi, đi mãi, thì Cơ cũng không trách bạn, nhưng nhớ rằng ở nhà cũng có ít nhất vài người đang nhớ thương mình. Về nhà gặp lại, làm chén cơm canh, nở nụ cười tươi, để bơm thêm bình yên mà quay lại những chuyến đi khám phá nhé.